1. Mở bài
Tuổi thơ của một dứa trẻ ở làng quê luôn gắn bó với tiếng sao diều vi vu, với triền đê lộng gió, với đàn trâu thung thăng gậm cỏ hay đằm mình tắm mát dưới khúc sông mỗi chiều hè,… Nhưng có lẽ, đối với em, thân thương nhất lại là cô gà mái trong đàn gà của mẹ.
2. Thân bài
Cô gà mái nhà em khoác lên mình chiếc áo màu vàng óng mượt như tơ. Chiếc áo ấy về phía đuôi có điểm một vài sợi lông màu đen trông rất nổi bật. Đôi chân hồng hào và ngắn hơn nhiêu so với những anh trống choai lúc nào cũng bước đi khoan thai, đủng đỉnh nhưu muốn làm duyên với mấy anh gà trống. Cặp mỏ bé xíu màu vàng nhạt chăm chỉ bới đất tìm giun cho đàn con suốt ngày kêu “ chiếp chiếp”. Cái mào đỏ , nhỏ nhỏ xinh xinh, không oai vệ như mấy anh gà trống nhưng đủ để làm duyên cho người mẹ “ phì nhiêu” càng thêm duyên dáng. Đôi mắt nhỏ bằng hạt đỗ láo liên ngang dọc, nhất là những lúc cô gà mái ta đi tìm con.
Cô gà mái nhà em không chỉ duyên dáng mà còn đẻ trứng rất giỏi. Những quả trứng hồng hồng xinh xinh, ăn lại rất thơm ngon bổ dưỡng. Từ ngày mẹ nuôi cô gái mái này, nhà em lúc nào cũng dư trứng. Một số trứng mẹ mang biếu ông bà, họ hàng, một số dành phần cho những bữa cơm của em và một số khác được mang đi ấp thành những chú gà con xinh xắn đáng yêu.
3. Kết bài
Vừa qua, mẹ em mới ấp được một đàn gà như thế. Mười trứng ấp được cả mười chú gà con nhỏ xinh với bộ lông vàng óng như những cục bông gòn lăn trên nền đất trông rất đáng yêu. Cũng từ ngày có đàn con, cô gà mái nhà em ra dáng hẳn. Cái mỏ lúc nào cũng “ cục ta cục tác” gọi con. Khi có con diều hâu nào rình mồ trên trời cao, là cô gà mái nhanh mắt phát hiện ra ngay, rồi lập tức gọi đàn con, dang đôi cánh xinh đẹp ra che chở cho chúng. Thật là cảm động biết bao!