a- Mở bài
Quanh năm, màu nước sông thay đổi nhưng lúc nào cũng giàu chất phù sa. Lòng sồng rộng mênh mông, nước xanh biêng biếc.
b- Thân bài
Buổi sáng, khi ông Mặt Trời thức dậy, vầng hồng rạng rỡ ở đằng đông, dòng sông sáng trong và lặng lờ đưa dòng về biển lớn. Nắng lên, sông khoác lên mình chiếc áo lụa đào duyên dáng. Hai bên bờ, luỹ tre xanh nghiêng mình xem mặt nước hồng, chim chóc đua nhau chuyền cành ca hót như đón chào ngày mới.
Buổi trưa, sông thật hiền hoà. Nó lại khoác lên mình chiếc áo the xanh. Làn nước óng ánh, mặt sông như tấm gương khổng lồ, những đám mây hối hả ghé ngang soi bóng.
Buổi chiều, sông lại rạng rỡ như cô thiếu nữ. Mặt nước long lanh phản chiếu ánh hoàng hôn. Ráng chiều buông xuống, sông lại thay áo mới, một chiếc áo vàng lung linh thật kiêu sa. Có lúc em thầm hỏi: “Sông ơi! Sông bắt nguồn từ đâu mà đẹp đến thế?”. Sông như cười tươi và lặng lờ đưa dòng về biển cả.
Trên mặt sông mênh mông ấy, những bè tre thả mình trôi theo dòng nước buông xuôi. Thỉnh thoảng, một vài nhánh lục bình dập dềnh theo dòng nước mà chẳng biết mình sẽ trôi dạt về đâu.
Tối đến, mặt nước sông mang một màu tím biếc. Hai bên bờ, ánh sáng mờ ảo, huyền dịu của đèn màu phả xuống sông làm mặt nước lung linh. Sông lại càng đẹp hơn khi có vầng trăng xuất hiện. Trăng vàng lờ lững giữa không gian vắng lặng, lơ lửng giữa dòng chảy êm đềm. Mặt sông lấp lánh bởi muôn ngàn ánh sao đêm. Trời nước mênh mông sông đẹp như tranh vẽ. Vang vọng giữa dòng sông yên ắng là tiếng kéo lưới của dân chài đang tiến vào bờ...
c- Kết bài
Ôi, cảnh con sông quê em! Mùa mưa hay mùa khô thì sông vẫn đẹp,vẫn diễm lệ trong em. Sông đã từng cùng con người đồng tâm cộng khổ, gánh vác khó khăn. Ngày nay, sồng lại càng thêm đẹp. Sông làm cho phong cảnh quê hương thêm hữu tình, thơ mộng. Sông ôm ấp thành phố, làng mạc, sông hiền từ cho ruộng đồng phù sa, màu mỡ. Sông đem nước tưới xanh cho từng bãi mía, nương dâu. Sông gắn bó với những tâm hồn bé nhỏ. Em tha thiết yêu sông và mong mọi người hãy giữ cho dòng sông luôn luôn tươi đẹp.