0 k thích
trong Hỏi đáp Ngữ Văn lớp 8 bởi (32.0k điểm)

Lập dàn ý giải thích câu lòng mẹ bao la như biển thái bình lớp 8 xin một vài dàn ý ngắn gọn hay

a- mở bài

”Trên khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ

 

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.

b- Thân bài

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,

 

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không…”

 

Đúng vậy, cha, mẹ là người đã sinh thành ra ta, chăm sóc, dạy dỗ ta từ khi ta cất tiếng khóc chào đời. Và đối với mỗi con người, hạnh phúc nhất là cảm giác được sống trong vòng tay ấm áp từ một gia đình yêu thương. Tôi cũng vậy…

 

Tôi sinh ra trong một gia đình ở nông thôn, nhà tôi không giàu, không nghèo, chỉ là một căn nhà nhỏ bình thường thôi nhưng nơi đó lại là một nơi ngập tràn cảm xúc. Ba tôi làm công tác bảo vệ rừng để giữ lấy màu xanh cho quê hương, đất nước, còn mẹ tôi thì mở một cửa hàng buôn bán nhỏ.Tôi đang là một học sinh lớp 8, tính tôi lầm lì, ít nói, được cái tôi là một học sinh giỏi nhất nhì của lớp. Tôi đã đạt danh hiệu học sinh giỏi suốt bảy năm liền và đang chinh phục dần lớp 8. Gần đây, do tâm sinh lý của tôi thay đổi, có một số sự cố về tình cảm xảy ra, vì vậy ba mẹ cấm tôi chơi với một số bạn thuộc dạng ”đàn chị đàn anh” trong lớp. Họ đâm ra ghét tôi và kéo các bạn khác vào để tẩy chay tôi. Dần dần, tôi bị mọi người xa lánh, và tôi cũng xa lánh mọi người vì tôi biết rằng họ chơi với tôi là chỉ để lợi dụng tôi thôi.Tôi là người bảo thủ, luôn cho ý kiến của mình là đúng, chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên của ba mẹ tôi. Nên mọi việc đến mức như thế này, đều là do tôi gây ra cả. Đến lúc này, tôi đã hiểu…

 

Ba tôi là một người đàn ông cứng rắn, tính trầm, là người hay khuyên bảo và tâm sự với tôi nhất. Sau sự cố vừa rồi, ba dạy cho tôi rằng phải vươn lên, đối mặt với mọi điều khó khăn gian khổ. Ba cũng từng dạy cho tôi phải biết tiết kiệm vì ba mẹ cũng sẽ đến lúc không còn làm ra tiền nữa, không còn đủ cơ sở vật chất cho sinh hoạt của gia đình. Ba dạy tôi rằng:” Con có thấy những con gà trong vườn nhà mình không? Nó phải đi mổ từng hạt thóc, lặng lẽ kiếm ăn, không để sót bất cứ một hạt nào, con cũng vậy, cơ sở vật chất không phải là thứ luôn luôn đầy đủ, có thể cạn kiệt bất cứ lúc nào. Vì vậy, con không được ăn xài xa hoa phung phí, cuộc sống không phải sung sướng mãi mãi được đâu”. Ba còn kể là ngày xưa ba khổ lắm, sống trong thời kỳ sau giải phóng, đất nước còn nhiều khó khăn, không có cái mà ăn, lâu lâu được một bát cơm trắng, ăn với muối thôi là ngon lắm rồi, đi học ba phải vượt qua hàng chục cây số bằng chiếc xe đạp cũ kĩ của mình. Nhà tôi ở gần thành phố Đà Lạt nên phải đi qua đèo, không lên dốc nổi, ba bám tay vào thùng hàng của những chiếc xe tải, có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào. Và còn nhiều, thật nhiều khó khăn hơn thế nữa… Thế nhưng, nhờ vào nghị lực, ba đã vượt qua tất cả và đậu đại học bằng chính sức của mình. Những tháng ngày cực khổ kia cuối cùng cũng đã góp thành kì tích. Tôi rất khâm phục ba. Ba cũng đã bảo vệ và hy sinh cho tôi rất nhiều. Khi lần đầu tiên tập đi, nhiều lúc tôi té ngã, ba là người nâng bước chân tôi. Khi học bài, tôi không làm được, ba cố giảng giải cho tôi sao cho tôi hiểu được bài. Tôi biết ơn ba nhiều lắm!

Còn mẹ, mẹ là người nóng nảy, ít tâm sự với tôi, hay la tôi, nhiều khi đánh luôn tôi. Nhưng tôi biết mẹ làm vậy là vì tôi đã quá đáng, ngang bướng không chịu nghe lời, mẹ luôn kềm lòng lại, tôi nhận ra trong mắt mẹ điều đó.Khi tôi quậy phá, tôi bảo thủ, luôn tự cho ý kiếncủa mình là đúng nên không thèm để ý đến những lời khuyên ân cần của mẹ, cũng như chẳng bao giờ có một lời xin lỗi. Bây giờ, khi nghe những lời ba khuyên bảo, tôi mới hiểu được rằng: mẹ la tôi, đánh tôi không phải là ghét tôi mà là thương tôi theo cách riêng của mẹ.Mẹ luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tôi. Mẹ ít tâm sự với tôi nhưng mẹ hiểu tôi hơn bất kì ai khác. Và mẹ cũng luôn là người che chở, bảo vệ, hy sinh cho tôi, giống như là ba vậy. Mẹ dạy tôi phải là cây xương rồng đứng giữa sa mạc, phải vươn lên dù phong ba bão táp hay sóng gió gian nan, cũng không bao giờ gục ngã; mẹ bảo tôi phải như loài cây ấy,cứng rắn, tự tin, sẵn sàng vượt qua những vấp ngã của cuộc đời. Mẹ dạy cho tôi cách giao tiếp, biết lễ phép với người lớn tuổi, biết nhường nhịn mọi người và ứng xử những tình huống bất ngờ trong cuộc sống…

 

Thế mà, tôi lại chẳng thèm nghe lời ba mẹ,giờ tôi đã hiểu ra, rằng ba mẹ chỉ mong những điều tốt đẹp nhất đối với tôi, ba mẹ là người yêu thương tôi nhất…

Người ta nói rằng:”Theo truyền thuyết xa xưa, khi Thượng Đế tạo ra con người, ngài đã gắn hai chiếc túi vô hình vào cho mỗi cá thể, một chiếc túi đặt đằng trước ngực chứa những lỗi lầm của người khác, và một chiếc túi đặt đằng sau lưng chứa tội lỗi của chính bản thân mình.Vì vậy, ta chỉ có thể nhìn thấy lỗi lầm của những người xung quanh, còn của mình thì không thấy được”.Quả thật từ trư&#

3 Trả lời

0 k thích
bởi (32.0k điểm)

a- mở bài

Chỉ ra cấu tạo của phép so sánh trong câu sau: Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào

=>

-Từ so sánh: "như"

-Sự vật được so sánh là: "Lòng mẹ"

-Sự vật dùng để so sánh là: "biển Thái Bình"

-Phương diện so sánh là: "bao la"Điểm từ người đăng bài:

c- Kết bài

0 k thích
bởi (3.7k điểm)

a- mở bài

Mỗi khi nghe câu hát ấy, tôi lại thấy nhói đau trong lồng ngực. Bởi từ thuở còn ấu thơ, tôi đã không được nghe những lời hát ru ngọt ngào từ mẹ mình. Tôi không có những phút giây nô đùa trong thau nước tắm dưới bàn tay mẹ, cũng không có được những buổi chiều rong chơi trên đồng cỏ quê tôi. Chính vì thế mà trong tâm hồn tôi lúc nào cũng thấy trống vắng, lẻ loi. Và tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi không còn có được hơi ấm của mẹ nữa.

b- Thân bài

Vậy mà như định mệnh, mẹ đã đến trong đời tôi như người mẹ hiền trong truyện cổ tích, một cổ tích có thật giữa đời thường. Đó là mẹ chồng tôi.

 

Ngày anh dắt tôi về ra mắt gia đình, cả họ hàng nhà anh ai nhìn tôi cũng ái ngại cho anh. Trong bầu không khí không mấy rộn rã của bữa tiệc nhỏ hôm ấy không có lấy một tiếng cười. Tôi xấu xí quê mùa, còn anh thì phong độ, lại đang là giám đốc của một công ty quảng cáo ở thành phố. Thế nhưng trong khoảnh khắc hiếm hoi ấy, tôi thấy ánh mắt mẹ thật hiền từ và nhân hậu. Mẹ đã nở một nụ cười hiền hòa với tôi. Tôi không biết mẹ có sự đồng cảm nào với tôi không, nhưng dường như trong tấm lòng ấy có một tình yêu thương thật bao la, rộng lớn.

 

Thời gian vẫn cứ thế trôi đi, nhưng cuộc sống thì không đơn giản như tôi vẫn thường nghĩ. May mắn không mỉm cười với tôi khi tôi bệnh nặng phải nhập viện. Tôi nghèo, lại một mình bươn chải nơi thành phố nhỏ này nên trong những lúc ốm đau không có ai bên cạnh chăm sóc đỡ đần. Tôi một mình chống chọi với những cơn đau đầu khủng khiếp, một mình nghĩ đến viện phí, tiền ăn ở, thuốc thang. Tôi càng thấy mình lẻ loi hơn và thầm trách tại sao mình sinh ra trên đời để chịu cảnh hẩm hiu. Và mẹ đã đến bên tôi, yêu thương chăm sóc tôi như đứa con gái bé bỏng của mẹ dẫu tôi chưa là con dâu chính thức trong gia đình mẹ.

 

Bệnh tôi mỗi ngày một nặng hơn, những cơn đau cứ quặn thắt dày hơn và lâu hơn. Tôi sẵn sàng đập đầu mình vào nơi nào xung quanh, kể cả bức tường. Những lúc ấy mẹ thường ôm tôi thật chặt, ghì chặt đầu tôi vào ngực mẹ, để mong cơn đau có thể vơi đi phần nào. Và cũng có lúc cơn đau đã hết nhưng tôi vẫn muốn ngả đầu vào ngực mẹ thật lâu, không muốn rời khỏi hơi ấm ấy.

 

Bác sĩ bảo tôi bị một khối u nhỏ ở sau đầu, phải tiến hành mổ. Tôi bắt đầu lo lắng cho bệnh tật của mình. Thân thể tôi gầy đét như que củi. Tôi lo cho sức khỏe của mình bao nhiêu thì dường như mẹ cũng lo lắng cho con dâu tương lai của mẹ bấy nhiêu. Và tôi thấy nước mắt mẹ rơi khi bác sĩ bảo khả năng ca mổ của tôi có tỉ lệ thành công rất thấp. Mẹ sợ tôi ốm yếu quá, một cô gái 24 tuổi mà chỉ có 36kg sẽ không có đủ sức lực chịu đựng một ca phẫu thuật dài. Nói đúng hơn là mẹ sợ ông Trời sẽ mang tôi đi.

 

Ngày đêm nguyện cầu, mẹ vẫn mong tôi có một kết quả tốt hơn. Và như không tin số phận an bài cho tôi như thế, mẹ đã mang tôi ra Bệnh viện Hoàn Mỹ Đà Nẵng, nhưng kết quả thì vẫn như vậy. Mẹ lại mang tôi ra Bệnh viện Trung ương Huế để mong tìm cho tôi một kết quả tốt hơn. Thế nhưng, sự thật vẫn là sự thật, khối u trong đầu tôi mỗi ngày càng to dần lên, nếu không phẫu thuật tôi sẽ chết. Mẹ còn muốn mang tôi vào Bệnh viện Chợ Rẫy nhưng tôi thì không còn sức lực đâu mà đi nữa. Vậy là tôi đành chấp nhận mổ ở Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam.

 

Ngày tôi phẫu thuật, mẹ đã nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt mẹ thêm lên nỗi lo lắng, nước mắt chảy dài, mẹ chạy theo băng ca đẩy tôi vào đến tận phòng mổ.

 

Mọi người thường bảo “ở hiền gặp lành”. Tôi tỉnh dậy sau ca phẫu thuật hơn bốn giờ đồng hồ, bàn tay mẹ run lập cập nắm lấy bàn tay tôi như không tin đó là sự thật. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình thật hạnh phúc đến ngập tràn khi bàn tay tôi đã ở trong đôi bàn tay ấm áp của mẹ. Tôi cố gắng thì thào nhưng vẫn không nói được. Mẹ siết chặt tay tôi hơn:

 

- Con tỉnh lại rồi, thật con đã tỉnh lại rồi, Trời đã ban bình an cho con, cảm ơn ông Trời.

c- Kết bài

Rồi những ngày sau đó, mẹ vẫn chăm sóc tôi, tình yêu của mẹ vẫn đổ đầy trên tôi. Tôi thấy tâm hồn mình đã thật sự bình an trong chính tình yêu thương của mẹ.

0 k thích
bởi (3.7k điểm)

a- Mở bài

Mẹ tôi năm nay đã gần 60 tuổi rồi, gương mặt mẹ đã hằn những vết nhăn vì thời gian, vì những lo toan trong cuộc sống.

b- Thân bài

Nhưng trong mắt tôi hình ảnh mẹ ngày xưa cho đến giờ vẫn đẹp, tôi thích nét đẹp dịu dàng không kiêu sa của mẹ. Tôi nhớ lúc còn đi học, khi tôi cần một quyển sách hay học phí cho một lớp phụ đạo, mẹ không bao giờ đắn đo cho những chi phí đó, nhưng đối với bản thân mẹ, mẹ chẳng dám mua sắm gì cho mình. Mẹ tôi là thế đó, luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho chúng tôi. Tôi cảm thấy mình may mắn vì có mẹ và có một câu hát nào đó tôi còn nhớ: "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình..."

c- Kết bài

Phát biểu cảm nhận

...